Hà Tần Hợp Lý

Chương 100




Hơn một giờ sau, Hà Đường rốt cục cũng dùng xong bữa sáng, cô cùng Tần Lý tắm rửa và thay bộ quần áo sạch.

Nghỉ ngơi một lát thì đến 10 giờ, Quan Kính và bác sĩ vật lí trị liệu rất đúng giờ có mặt ở phòng ngủ, bắt đầu giúp Tần Lý hoạt động tay chân.

Hai người giúp Tần Lý xoa bóp, hoạt động thân thể, Hà Đường đứng yên lặng một bên nhìn anh, trong phòng có mở nhạc nhẹ, đều là mấy ca khúc piano và violin mà Tần Lý thích nghe, bác sĩ nói nếu thường xuyên cho anh nghe nhạc cũng có thể thúc đẩy quá trình phục hồi.

Hà Đường ngồi trên sofa đặt cạnh cửa sổ, nâng cằm nhìn khuôn mặt Tần Lý. Trước kia, lúc anh bắt đầu làm phục kiện cô cũng thường ngồi bên cạnh như thế này, nhưng khi đó miệng anh luôn nói không ngừng, thỉnh thoảng còn cùng bác sĩ phục kiện nói mấy câu trêu đùa cô, chọc cho mọi người cười ha hả. Bây giờ Tần Lý chỉ nằm trợn mắt nhìn lên trần nhà, mặc cho bác sĩ hay Quan Kính có đem anh lật tới lật lui, động tay động chân, anh cũng không có một tia phản ứng. Cho dù có mấy lần, Hà Đường ngồi bên cạnh nói chuyện anh sẽ men theo âm thanh xoay đầu lại.

Lần này, bác sĩ phục kiện vừa hoạt động chân Tần Lý, vừa nói: “Cô Tần, cô nói vài câu cho cậu ấy nghe đi.”

Hà Đường hỏi: “Nói gì bây giờ?”

Chỉ đơn bốn chữ, đầu Tần Lý liền chậm rãi xoay về phía cô một chút, một lát sau lại nghiêng trở về.

Bác sĩ nói: “Ồ, thật sự có hiệu quả đấy, cô nói thêm mấy câu đi.”

Hà Đường mỉm cười : “Lúc làm phục kiện anh ấy rất chuyên tâm, buổi tối tôi sẽ nói chuyện với anh ấy nhiều hơn chút.”

Tần Lý dường như lại nghe được, đầu lại một lần nữa xoay về phía cô, hợp với con ngươi cũng chuyển qua.

Quan Kinh có chút hưng phấn nói: “Anh Tần hình như tiến bộ rất tốt!”

Hà Đường cười cười không nói gì, cô không có cách nào giải thích được loại hiện tượng này, bất quá, Tần Lý đúng là có tiến bộ, trong lòng cô không khỏi cảm thấy vui mừng.


Huấn luyện bị động diễn ra trong suốt hai giờ đồng hồ, đến trưa, Hà Đường sau khi ăn cơm trưa xong lại bắt đầu cuộc chiến uy Tần Lý ăn cơm.

Bữa trưa của Tần Lý có với bữa sáng phong phú hơn rất nhiều, ngoại trừ rau xanh còn có thêm chút thịt cá, thịt gà và nước trái cây, có điều là tất cả những thứ này đều được máy xay xay nhuyễn thành cháo lỏng.

Hà Đường ngửi qua mùi vị, nhiều thức ăn như vậy mà xay chung một chỗ thật sự là rất khó ăn, thậm chí có chút ghê tởm, bất quá cũng không còn cách nào khác, Tần Lý bây giờ chỉ có thể ăn cái này. Bác sĩ nói, nếu như một ngày anh có thể nhai nuốt, chức năng nhai nuốt có thể phục hồi một chút có thể thử cho anh ăn thức ăn nấu nhừ, thậm chí là cứng một chút.

Diệp Tư Dĩnh đã từng nhìn thấy Hà Đường cho Tần Lý ăn cháo, nhìn một chút mà nước mắt đã rơi xuống như mưa, cô đi tìm Diệp Huệ Cầm khóc lóc, nói thật sự không có cách nào tưởng tượng được một Tần Lý kiêu ngạo như vậy hiện tại chỉ có thể ăn cơm giống như đứa nhỏ mới sinh.

Diệp Huệ Cầm nghe xong cũng đau lòng, lại cùng Diệp Tư Dĩnh khóc một hồi, Hà Đường ngược lại không có chút gì đau lòng hay khổ sở, hiện tại Tần Lý có thể ăn được như vậy, cô đã rất thỏa mãn.

Sau cơm trưa, Hà Đường lại giúp Tần Lý thay quần áo bẩn vì dính thức ăn, bưng tới chậu nước ấm giúp anh lau rửa toàn thân.

Sau khi phục kiện buổi sáng, trên người Tần Lý có rất nhiều chỗ xuất mồ hôi, tỷ như cổ, dưới nách, các khớp xương, Hà Đường tỉ mỉ giúp anh lau qua, lại xoa xoa phấn rôm, sau đó mới lật người anh chuyển thành tư thế nằm nghiêng, kéo rèm cửa sổ lại, cùng anh nhắm mắt nghỉ trưa.

Có thể nói đây là thời gian trong ngày an nhàn nhất của Hà Đường, người trong Mộ Phương Lý rất ít, cả tiểu khu yên lặng, người trong nhà đều chìm trong giấc ngủ trưa. Hà Đường ngủ trên giường nhỏ của mình, cách giường của Tần Lý một lối đi hẹp, trong phòng ánh sáng mờ ảo, cô vẫn có thể nhìn thấy mặt anh.

Anh còn chưa ngủ, vẫn như cũ mở mắt nhìn phía trước, nét mặt bình thản. Hà Đường si ngốc nhìn anh, tổng cảm thấy anh chính là đang nhìn mình.

Cô vươn cánh tay kéo tay anh, dễ dàng nắm được tay anh đang đặt trước ngực, tay trái của anh đã gầy yếu đi rất nhiều, ngón tay cũng giống tay phải bắt đầu co lại, Hà Đường nhẹ nhàng mơn trớn các đầu ngón tay, cô kéo thẳng bàn tay anh, năm ngón tay đan xen triền miên quấn quýt.

Ngón tay Tần Lý theo bản năng co lại, đầu ngón tay áp vào mu bàn tay của Hà Đường, tay anh hơi lạnh, cứng nhắc, tay Hà Đường vừa ấm vừa mềm, cho xoa xoa ngon tay anh, dần dần, tay Tần Lý nóng lên một chút, mắt anh chuyển động vài cái, chậm rãi chớp chớp, rốt cục cũng nhắm mắt lại.

Hà Đường cười lên, thấp giọng nói, “A Lý, mơ đẹp.”

3 giờ chiều, Hà Đường tỉnh dậy, mở mắt liền nhìn thấy Tần Lý đã “tỉnh” anh duy trì tư thế như lúc ngủ, chẳng qua là đôi mắt đã mở. Hà Đường rời giường nhìn xuống hạ thân Tần Lý, cô suy nghĩ một chút, nói: “Anh đã hai ngày không đi vệ sinh, hôm nay nhất định phải đi, nếu không lát nữa sẽ không đưa anh ra ngoài phơi nắng.”

Một nửa khuôn mặt Tần Lý chôn dưới gối, khe khẽ lắc cổ, Hà Đường cười nói: “Ha, anh còn biết xấu hổ à.”

Dứt lời, cô đi gọi Quan Kính, hai người cùng nhau làm chuẩn bị.

Hiện giờ việc bài tiết của Tần Lý là vấn đề mà Hà Đường và Diệp Huệ Cầm đau đầu, dạ dày của anh trước giờ luôn không tốt, đối với thức ăn phản ứng cũng không quy luật, thời điểm nghiêm trọng nhất anh sẽ bị đau bụng bảy tám lần một ngày, giấy lót và tả lót căn bản đều vô dụng. Thật vất vả mới giúp anh hết bị tả, vậy mà lại ngay lập tức chuyển thành táo bón mấy ngày liền.


Lúc anh táo bón, Hà Đường và hộ công liền cùng nhau giúp anh “khai tắc lộ”, dùng nước mật ong và chút thuốc xoa xoa giúp bài tiết dễ dàng hơn, nhưng thỉnh thoảng phương pháp này cũng không có hiệu quả, Hà Đường sẽ mang bao tay, tiến hành phương pháp thủ công.

Đây vốn dĩ là công việc của hộ lí, Hà Đường nhìn bọn họ làm mấy lần, nhưng có một lần, một nam hộ lí giúp Tần Lý khai tắc lộ, nhưng dùng lực quá mạnh khiến anh chảy cả máu, từng giọt từng giọt rơi xuống bô tiểu phía dưới, Tần Lý không có cảm giác nhưng Hà Đường thì đau lòng không chịu nỗi, cảm thấy để đàn ông làm những thứ này thật không thích hợp.

Ban đầu, cho dù Tần Lý là người thân cận nhất nhưng Hà Đường vẫn cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến mức cô không thể ăn nổi cơm tối. Nhưng cô lại không lùi bước, hết lần này đến lần khác tự mình làm, luyện tập, hiện giờ đã luyện đến trình đổ thao tác nhanh nhẹn mặt không đổi sắc. Nhất là khi nhìn thấy những thứ hành hạ dạ dày anh mấy ngày liền đều ngoan ngoãn xếp hàng chui ra, trong lòng Hà Đường sẽ đặc biệt vui vẻ.

Hôm nay Tần Lý biểu hiện không tệ lắm, Hà Đường đứng bên mép giường xoa xoa bụng dưới của anh vài cái, cả người anh bắt đầu nổi lên phản ứng, một lát sau những thứ kia đều rơi xuống bô tiểu.

Mùi vị khó ngửi tràn ngập khắp gian phòng, Hà Đường và Quan Kính chỉ biết nhìn nhau cười trừ, hai người đồng loạt thở phào một hơi.

Quan Kính tay chân nhanh nhẹn đem bô tiểu ra khỏi phòng, Hà Đường nhúng khăn lông ấm giúp Tần Lý lau sạch hạ thân, mặc quần áo sạch vào.

Mặt trời bên ngoài cửa sổ đang trong thời gian dịu nhẹ nhất, Quan Kính ôm Tần Lý đặt vào xe lăn, từ ngực đến chân đều cố định tốt bằng dây đai, Hà Đường đẩy anh ra cửa.

Mặc dù bác sĩ đã nói Tần Lý bây giờ bất kể có làm gì cũng không ý thức được, nhưng Hà Đường luôn cảm thấy anh vẫn còn biết yêu ghét, tỷ như anh ghét nhất là rửa mặt, hoặc là anh luôn thích đi ra ngoài phơi nắng.

Mấy tuần lễ qua, người trong Mộ Phương Lý đều nhìn thấy một cảnh, cô gái trẻ tuổi đẩy một người đàn ông nằm trên xe lăn chậm rãi đi đến vườn hoa giữa tiểu khu, nơi đó có hòn non bộ nước chảy róc rách, có một bãi cỏ non xanh mượt, còn có các loại cây cối tươi tốt.

Hà Đường đem xe lăn dừng bên cạnh hòn non bộ, cô ngồi trên ghế đá bên cạnh Tần Lý, ngẩng mặt nhìn mấy tán cây trên đỉnh đầu. Đó là cây sơn trà, bây giờ đang mùa ra quả, lá cây xanh mượt xen kẽ những quả nhỏ vàng óng, hợp với bầu trời xanh biếc, vừa bắt mắt vừa đáng yêu.

Lần đầu tiên theo Tần Lý đến Mộ Phương Lý, anh đã từng đưa cô lên đài lộ thiên ngắm phong cảnh, lúc đó là vào những tháng cuối năm, Hà Đường nhìn thấy mấy cái cây này, mùa đông cây cối trong có vẻ xơ xác, duy nhất chỉ có chúng lại cành lá xum xuê, còn điểm vài bông hoa màu vàng nhạt.

Hà Đường chỉ vào hàng cây hỏi Tần Lý: “A Lý, đây là cây gì thế?”

Tần Lý đáp: “Đó là cây sơ trà. Là ba đã đưa anh và A Miễn cùng nhau trồng xuống, khi đó anh mới mười tuổi.”

Hà Đường rất kinh ngạc: “Cây sơn trà? Nó có ra quả không?”

Tần Lý nói: “Có chứ. Hằng năm đều ra rất nhiều quả, rất ngọt, đến lúc đó anh đưa em đến hái.”

Nhưng về sau, đến màu sơn trà kết quả, bà nội Diệp cũng vừa mới qua đời, đợi đến lúc Tần Lý nhớ lại chuyện này đưa Hà Đường trở về Mộ Phương Lý thì phát hiện, trái sơn trà đã bị người ta hái hết.


Lúc ấy anh đặc biệt tiếc nuối, nói Hà Đường sang năm nhất định sẽ không quên.

Hiện giờ, cây sơn trà đã lần nữa kết trái, còn bị mấy đứa nhỏ tinh nghịch hái xuống chơi. Hà Đường đứng lên nhún người nhảy lên hái vài nhánh, ngồi lại bên cạnh Tần Lý, hỏi anh: “Trái sơn trà chín rồi, anh có muốn ăn không?”

Tần Lý nghẹo đầu tựa vào xe lăn, không tiếng động nhìn phương xa.

Hà Đường cúi đầu lột vỏ một quả sơn trà, nhẹ nhàng cắn một cái, nước quả tràn ngập trong miệng, cô cười nói: “Thật ngọt, anh không có gạt em.”

Tần Lý vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích.

Hà Đường ăn hết trái này đến trái khác, trên tay chỉ còn lại một quả cuối cùng, cô chọt chọt vào cánh tay anh, ” Này, nếu anh không trả lời, em sẽ ăn hết luôn đấy.”

Lần này, Tần Lý dường như nghe hiểu lời cô, anh nhúc nhích cổ, đôi mắt đảo một chút, thậm chí miệng còn hơi hé ra, Hà Đường vô cùng vui vẻ, cười đến hai mắt cong cong, nói: “Đồ tham ăn, trên cây còn rất nhiều, lát nữa em hái một ít mang về, buổi tối sẽ cho anh ăn.”

Tần Lý ngoan ngoãn “nhìn” cô.

Hà Đường lột quả sơn trà cuối cùng, căn vào miệng, nhai một cái sau đó nghiêng người đút vào miệng Tần Lý.

Thật ngọt, anh có cảm nhận được không? Cô nghĩ.

Tần Lý giật giật miệng, đem thịt quả nuốt xuống, Hà Đường nhìn anh ánh mắt ngây ngốc của anh, khẽ thở dài một cái.

Về đến nhà, Hà Đường uy Tần Lý ăn bữa cơm thứ ba trong ngày, sau khi ăn xong, Quan Kính sẽ chăm sóc Tần Lý, Hà Đường cùng Diệp Huệ Cầm, Tần Thụ và bà nội Tần cùng nau ăn cơm tối.

Đêm dần buông xuống, hôm nay có thầy lang đến châm cứu cho Tần Lý, chờ thầy lang rời đi đã là 7 giờ tối. Hà Đường và Quan Kính cùng nhau giúp Tần Lý tắm rửa, lau khô thân thể, Quan Kính ôm Tần Lý nằm lại giường.

Sau đó, chính là thời riêng thuộc về Hà Đường và Tần Lý.

Hà Đường mang đến một đống lớn hình chụp, ngồi bên người Tần Lý, bắt đầu cùng anh nói chuyện liên miên không dứt.

Tần Lý đối với giọng nói quen thuộc của người nhà sẽ có phản ứng, ba mẹ, Tần Miễn nói chuyện cùng anh, thi thoảng anh cũng sẽ đáp lại một chút, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được, có thể làm anh có phản ứng lớn chính là thanh âm của Hà Đường.

Mỗi buổi tối Hà Đường đền cùng anh tán gẫu, nói về những gì cả hai đã trải qua, nói về quá trình họ tới lui, nói bọn họ trở thành vợ chồng như thế nào, cãi vã ra sao.

Cô đem tất cả những bức ảnh họ chụp chung làm thành những tấm flashcard dài 2 tấc, đưa qua đưa lại trước mặt Tần Lý, nói với anh thời gian chụp, địa điểm và chuyện xưa. Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại không cảm thấy buồn chán.

“A Lý, anh nhìn tấm hình này đi, anh còn nhớ rõ đây là lúc nào không?”

Hà Đường đem một tấm flashcard giơ lên trước mặt anh, cười nói: “Em biết anh đã xem qua, cho anh năm giây suy nghĩ.”

….

“Ngốc! Hôm qua vừa mới nói cùng anh, em sẽ nói lại thêm một lần cho anh nhớ, đây là tháng năm năm ngoái chúng ta chụp lúc ngồi trên máy bay đi Bắc Kinh, anh phải ghi nhớ!”


….

“A, còn có tấm này, là lúc chúng ta về Trạch Thổ trấn đến tiệm chụp hình của Cố gia gia nhờ ông ấy chụp cho, haha, lúc này anh vừa trắng vừa đẹp trai.”

“Tấm này tấm này, anh còn nhớ tấm này không? Là lúc chúng ta đi thử áo cưới, ha, anh còn làm mặt quỷ trêu em.”

…..

Nói một hồi lâu, Hà Đường phát hiện, tinh thần Tần Lý có chút uể oải, cô vội vàng bưng tới thức ăn đã chuẩn bị sẵn cho anh, trước khi ngủ lại uy anh ăn một lần.

Đây cũng không phải bữa ăn cuối trong ngày, đến nửa đêm, Hà Đường không chỉ cách hai giờ sẽ lật người anh một lần mà phải uy anh uống nước và ăn chút thức ăn lỏng.

Sau khi uy xong, Hà Đường giúp Tần Lý lau người, để anh nằm nghiêng người một bên. Giờ sinh học của Tần Lý rất cố định, đúng 10 giờ tối, anh sẽ nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp đi.

Hà Đường vẫn chưa ngủ, cô lấy laptop trên đầu giường, ngồi bên cạnh tỉ mỉ gõ lại nhật kí cả ngày hôm nay, đây là thói quen kể từ khi cô bắt đầu chăm sóc Tần Lý, trên đầu giường của anh còn dán mấy tờ giấy ghi chú nhỏ, theo thứ tự là ghi chú lật người, ghi chú uy cơm, ghi chú lau người, ghi chú khai tắc lộ… Hà Đường thu thập số liệu mỗi ngày, phân tích quan sát biến hóa của Tần Lý, nhìn thấy anh tiến bộ được một chút liền rất vui vẻ.

Hôm này, viết đến cuối trang nhật kí, Hà Đường cắn cắn môi, cuối cùng không nhịn được viết xuống một đoạn:

——– Lại một ngày trôi qua, đối với em mà nói, hôm nay là một ngày rất đặc biệt. Anh đã từng nói với em, lần này anh nhất định giữ lời hứa, nhưng kết quả, anh vẫn nuốt lời.

Em quyết định sẽ phạt anh, phạt anh nhất định phải thực hiện được lời hứa này, vì thế em vẫn sẽ chờ, một năm, hai năm, ba năm, mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm….

Liệu anh có nhẫn tâm để em chờ anh lâu như vậy không, A Lý của em.

Em tin rằng anh nhất định sẽ khá hơn.

Cố gắng lên! ^_^

Hôm nay là ngày 20 tháng 5, một ngày rất bình thường, Hà Đường và Tần Lý đã cùng nhau vượt qua.

Ha, ngủ ngon.



Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận