CHƯƠNG 593
Bởi vậy, cho dù Lưu Tào Khang biết Tôn Mạc và Trình Kiêu đã kết hôn, anh ta vẫn không hề ghét bỏ.
Lưu Tào Khang là một người biết rất rõ mình muốn gì, cũng là một người rất có năng lực.
Kiếp trước, căn cứ theo trí nhớ của Trình Kiêu, Lưu Tào Khang cuối cùng đã thật sự trở thành một quan chức lớn.
Trình Kiêu thua trong tay anh ta, quả thật không oan.
“Mạc, bên ba anh đã xác định sắp lên chức. Có thể nói sau này cả Hà Tây đều ở trong tay anh.”
Khi Lưu Tào Khang nói lời này, không hề có vẻ kiêu ngạo của một công tử bột, trái lại giống như đang kể một chuyện nhỏ nhặt không đáng chú ý.
Tôn Mạc thầm giật mình. Phó lãnh đạo mà lên chức, dùng đầu gối cũng biết.
Đây là một bước nhảy vọt rất lớn.
Tiền đồ của Lưu Tào Khang sau này sẽ càng không thể đo đếm.
“Chúc mừng anh Tào Khang!” Tôn Mạc thầm ngạc nhiên nhưng trên mặt chỉ thoáng mỉm cười. Cho dù cô ta còn trẻ nhưng rất sắc sảo.
Hai người này quả thật xứng đôi!
Lưu Tào Khang cầm cốc trà màu trắng tinh xảo lên, nhấp một ngụm trà, trong mắt lộ ra sự sắc bén: “Mạc, anh đã chính thức nói chuyện của chúng ta với ba anh rồi. Ban đầu ba anh phản đối, nhưng sau khi anh khuyên thì ông ấy cuối cùng vẫn đồng ý.”
“Chỉ là bên em phải nhanh lên, mau chóng cắt đứt quan hệ với anh ta đi. Nếu không, anh lo ba anh sẽ tức giận.”
Trong lòng Tôn Mạc lại vui mừng. Điều đó có nghĩa là cô ta đã được ba chồng tương lai công nhận.
Đặc biệt là lãnh đạo lớn Lưu quyền cao chức trọng không ngờ lại không chê một người phụ nữ đã kết hôn như cô ta.
Cho dù Tôn Mạc và Trình Kiêu không có quan hệ mang tính thực chất, nhưng dù sao cũng chẳng vẻ vang gì với gia thế như Lưu Tào Khang.
Tôn Mạc vẫn luôn lo lắng về phương diện này, không ngờ nhà họ Lưu tiếp nhận cô ta vào lúc tiền đồ rõ ràng đã cao hơn một bước.
Tôn Mạc rất cảm kích nhưng trên mặt vẫn rất bình thản, không lộ ra chút kích động nào.
“Anh Tào Khang yên tâm, em và Trình Kiêu làm đám cưới khi chưa đủ tuổi kết hôn, cho nên đám cưới của bọn em chỉ là đám cưới truyền thống bằng miệng, em có thể cắt đứt quan hệ với anh ta bất cứ lúc nào. Chỉ là…”
Lưu Tào Khang khẽ nhíu mày: “Em còn lo lắng gì nữa?”
